Đã bao giờ bạn nghĩ: Mình không có năng khiếu học ngoại ngữ? Hay đã có ai từng nói bạn có năng khiếu ngoại ngữ chưa? Nhiều người làm việc với mình nhận xét mình có “năng khiếu” học ngoại ngữ, vì mình biết một vài ngoại ngữ. Nhưng thực sự thì mình không thích từ “năng khiếu”, cũng không thích bị người khác nói là có “năng khiếu”, vì mình đã phải học hành rất chăm chỉ trong nhiều năm để đạt được trình độ như bây giờ. Nếu chỉ nói có năng khiếu thì thực sự đã phủ nhận cố gắng của mình trong cả chục năm qua mất rồi.
Hồi cấp 3 ôn thi đại học khối D, mình lao vào học tiếng Anh như điên vì điểm tiếng Anh của mình lúc đó không khả quan cho lắm. Đến giờ mình vẫn nhớ có ngày mình làm đề đến 1 giờ sáng, trước khi ngủ còn ôm sách ngữ pháp đọc, 5 giờ sáng lại dậy ôn lại, trên tường trên bàn học dán chi chít giấy nhớ, nắng mưa cũng phải đạp xe 6-7km đi học thêm, sợ nghỉ vẫn phải trả tiền, mà nghỉ 1 buổi thì chép lại mấy trang kiến thức cũng mệt nữa.
Học hành vất vả là vậy, nên lúc đăng ký nguyện vọng thi Đại học, mình dứt khoát chọn học tiếng Nhật, vừa vì thích tiếng Nhật, vừa vì sợ tiếng Anh. Tiếng Nhật khó, khó từ bảng chữ cái đến ngữ pháp, tất cả đều mới lạ, đều mất thời gian. Trước khi vào học, mình đã phải tự mày mò học trước bảng chữ cái, chỉ bảng chữ cái mà mất 2 tháng mới gọi là nhớ được. Vào học rồi, gần như mỗi ngày mình học trước từ và ngữ pháp mới, ôn lại tất cả các kiến thức đã học, nghe và chép đi chép lại bài khóa. Hồi năm nhất, mình sợ tiếng Nhật đến mức muốn thi lại Đại học để học ngành khác, nhưng muốn thi thì vẫn phải ôn lại kiến thức, vẫn phải học tiếng Anh, mình không đủ dũng cảm nên đành kiên trì đến cùng.
Sau một thời gian học tiếng Nhật, mình quyết định học thêm tiếng Hàn, tiếng Trung vì nhận ra ngữ pháp tiếng Hàn có nhiều phần giống tiếng Nhật, còn chữ Hán của tiếng Trung thì không đáng sợ bằng chữ Hán của tiếng Nhật. Mỗi thứ tiếng mình đều dành rất nhiều thời gian để học, viết từ mới nhiều đến mức chai cả tay, nghe đi nghe lại bài khóa và cố gắng học thuộc lòng, có hôm luyện đọc đến đau họng. Tóm lại, tuy không đến mức đổ máu, nhưng cũng tốn nhiều mồ hôi và nước bọt vì học hành.
Hiện tại, mình có thể nói tiếng Nhật, tiếng Anh, tiếng Trung, nghe đọc hiểu tiếng Hàn và một chút tiếng Pháp, và có cơ hội dùng tất cả các ngôn ngữ này trong công việc hiện tại. Ngoài ra, mình cố gắng đọc một bài báo hoặc nghe bản tin tiếng Anh, xem phim Trung Quốc, nghe và nhại lại một đoạn phim tiếng Hàn, học vài từ mới tiếng Pháp, và thường xuyên thay đổi cách học cho mỗi thứ tiếng để không bị nhàm chán. Có thể là làm đề thi, học theo giáo trình có sẵn, nghe bản tin, đọc báo và tự dịch, viết một đoạn văn ngắn theo chủ đề bất kỳ, nghe nhạc, đọc sách, học một kiến thức mới bằng ngoại ngữ chứ không phải tiếng mẹ đẻ…Mình lựa chọn bất cứ cách học nào phù hợp với trình độ của ngoại ngữ đó, và cố gắng yêu cầu bản thân phải sử dụng tất cả các ngoại ngữ mỗi ngày.
Vậy đó, học hành vất vả lắm các bạn ạ, chứ không phải chỉ dựa vào mỗi “năng khiếu” là học gì nhớ nấy, nghe cái hiểu luôn đâu. Một email chỉn chu, một vài phút nói chuyện với khách hàng… đều là kết quả của cả chục năm học hành vật vã đó ạ. Nếu bạn tự thấy mình không có năng khiếu, hãy tự hỏi bản thân xem thời gian qua mình đã đủ nỗ lực chưa và thử cố gắng hơn nữa. Chắc chắn bạn sẽ hái được quả ngọt trong tương lại không xa.